Để Việt Nam gia nhập WTO
Vấn đề Việt Nam vào WTO đang được bạn đọc Việt Nam chú ý khi trong hội nghị Hồng Kông, Việt Nam không nằm trong danh sách thành viên năm 2005...
Vấn đề Việt Nam vào WTO đang được bạn đọc Việt Nam chú ý khi trong hội nghị Hồng Kông, Việt
Nguyên Thủ tướng Võ Văn Kiệt đã được các nhà báo phỏng vấn. Chúng tôi được phép đăng những ý kiến đó sau khi đã được ông xem lại.
“Trên thế giới hiện nay, hội nhập, mà cao và rộng hơn là toàn cầu hóa, là một xu thế tất yếu, không thể khác. WTO là một siêu thị quốc tế. Xu thế này rất mới, có tác dụng tích cực cho phát triển. Gia nhập WTO là một bước đi cần thiết của Việt
Tất nhiên, trong tích cực cũng có khó khăn chứ không phải lúc nào cũng trơn tru. Vào cuộc chơi đó, để vượt qua những khó khăn, thách thức, chúng ta phải phát huy hết nội lực của mình. Nội lực ấy, quan trọng nhất là con người. Phải làm sao phát huy được khả năng của nhiều người để làm nên nội lực chung ấy của đất nước. Mở rộng và phát huy hơn nữa dân chủ, tự do để khả năng của mỗi người được sử dụng tối đa.
Tôi rất hứng thú với phát biểu của Hàn Quốc. Người ta đã đặt ra yêu cầu là các tập đòan đa quốc gia của nước này tiến tới xóa bỏ phương thức quản lý kiểu gia đình trị. Nếu Hàn Quốc không có đủ người có tầm để đứng đầu các tập đoàn này, người ta sẵn sàng thuê những người giỏi nhất của nước ngoài. Đó là những nét mới rất đáng suy nghĩ trong việc phát huy nguồn lực con người.
Ngoài ra, theo tôi nghĩ, muốn bước vào cuộc hội nhập rộng lớn thì phải tập dượt cho người Việt
Đảng và Nhà nước ta đã sớm chủ trương gia nhập WTO. Song phải nói rằng chúng ta đã lỡ một nước cờ. Chúng ta đã có quyết tâm gia nhập WTO vào năm 2005 và làm mọi việc để đạt mục tiêu này nhưng tiếc rằng trong danh sách này không có Việt
Hồi cuối nhiệm kỳ của Tổng thống Mỹ Bill Clinton, nếu chúng ta sớm ký kết Hiệp định thương mại song phương với Mỹ tại một hội nghị quốc tế ở
Lúc ấy, phải nói rằng Chính phủ của Bill Clinton tỏ ra mạnh mẽ trong việc thúc đẩy nhanh việc ký kết và đã chọn
Tất nhiên cũng còn những điều bất đồng giữa ta và Mỹ. Nhưng lúc đó, trong đội ngũ lãnh đạo của chúng ta chưa thật nhất trí tranh thủ hết thuận lợi. Có ý kiến cho rằng nếu Việt Nam đã tính toán kỹ thì việc ký kết không với Tổng thống này thì ký với Tổng thống khác, có gì đâu mà vội, rằng nếu ký thì ký ở thủ đô hai nước, hoặc là Hà Nội, hoặc là Washington.
Chúng ta đã do dự rồi bỏ lỡ một cơ hội để đến hôm nay không chỉ đã trễ một, mà là vài nước cờ. Trung Quốc và một số nước đã vào WTO sau đó.
Tôi thấy việc đàm phán hiện nay khó khăn hơn trước, nhất là trong đàm phán với Mỹ. Cái “giá” họ nêu ra đã cao hơn trước nhiều so với trước đây. Điều này không đáng ngạc nhiên. Cũng không loại trừ khả năng các nước lớn bắt tay với nhau để “ra giá” cao hơn đối với các nước nhỏ. Càng muộn thì yêu cầu gia nhập càng cao.
Đương nhiên, không có bất cứ cuộc đàm phán song phương hay đa phương nào lại chấp nhận thoả thuận bằng bất cứ giá nào, mặc dù có những khó khăn bên ngoài cũng như bên trong của mình như tôi đã nói trên.
Tôi biết các đồng chí lãnh đạo hiện thời đều đồng thuận hơn với việc đưa Việt
Trong lãnh đạo, có những cách tiếp cận khác nhau, đó là chuyện bình thường. Ngay bây giờ không phải mọi người đều thấy hết sự cần thiết giống nhau và thấy cần có sự chuẩn bị tốt hơn nữa. Nhưng theo tôi, cái thiếu là mình gần như chưa có một bộ phận tham mưu tổng hợp chuyên đủ tin cậy để có thể phân tích tất cả mọi khía cạnh các vấn đề tư vấn cho lãnh đạo. Bộ phận này phải giải đáp thẳng thắn tất cả các vấn đề của lãnh đạo đặt ra từ A đến Z và khi vào đàm phán, mọi thành viên đều có một lộ trình, một sự chỉ đạo thống nhất và có cả phương án kết thúc đàm phán.
Cần phải có một sự chỉ đạo tập trung hơn, quyết liệt hơn ở cấp cao. Nếu không có sự chỉ đạo như vậy, sẵn sàng tháo gỡ bất kỳ rắc rối nào trong quá trình đàm phán thì chưa chắc chúng ta có thể trở thành thành viên WTO vào năm 2006. Trong khi đó càng để chậm thì càng có nhiều vấn đề phát sinh.”
TBKTVN